Tôi chẳng biết sao, hôm đó, tôi đột nhiên muốn chơi một trò chơi bí mật. Trò chơi đó chẳng có tên, chẳng có quy tắc, chẳng có đối thủ, chỉ có tôi mà thôi. Tôi đặt tên cho trò chơi là “Tự Chơi”, vì nó chỉ có tôi là người chơi.

Tự Chơi bắt đầu khi tôi mở mắt. Tôi nhìn thấy mọi thứ đều rất bình thường, trời trời, đất đai, người người. Tuy nhiên, trong đầu tôi, đã có một trò chơi đang chờ đợi tôi. Tôi sẽ là người chơi, và tôi sẽ tự mình chơi.

Tôi chọn một con đường, bước đi, nhìn thấy một cái cây, bước qua, không ngừng lại. Tôi biết, trong trò chơi Tự Chơi, tôi phải tự mình đưa ra quyết định, tự mình chấp nhận hậu quả. Vì thế, tôi không ngại, không lo, chỉ cố gắng đưa ra quyết định tốt nhất.

秘密游戏  第1张

Tôi tiếp tục đi, thấy một cái bóng râm, bước qua, không ngừng lại. Tôi biết, trong trò chơi Tự Chơi, tôi phải tự mình đưa ra quyết định, tự mình chấp nhận hậu quả. Vì thế, tôi không ngại, không lo, chỉ cố gắng đưa ra quyết định tốt nhất.

Tôi đi đến một con sông, sông nước rất sâu, không biết dài đến đâu. Tôi biết, trong trò chơi Tự Chơi, tôi phải tự mình đưa ra quyết định, tự mình chấp nhận hậu quả. Vì thế, tôi quyết định bước qua sông, không ngừng lại.

Tôi bước xuống sông, nước tắt tàn vào chân tôi, tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng tôi biết tôi phải vượt qua sợ hãi. Tôi tiếp tục bước đi, nước tắt tàn vào lưỡi tôi, tôi cảm thấy khó chịu, nhưng tôi biết tôi phải vượt qua khó chịu.

Tôi bước qua sông, thấy một cái thang máy, bước lên thang máy, không ngừng lại. Tôi biết, trong trò chơi Tự Chơi, tôi phải tự mình đưa ra quyết định, tự mình chấp nhận hậu quả. Vì thế, tôi không ngại, không lo, chỉ cố gắng đưa ra quyết định tốt nhất.

Tôi tiếp tục đi, thấy một cái cổ塔, bước đến cổ塔, không ngừng lại. Tôi biết, trong trò chơi Tự Chơi, tôi phải tự mình đưa ra quyết định, tự mình chấp nhận hậu quả. Vì thế, tôi không ngại, không lo, chỉ cố gắng đưa ra quyết định tốt nhất.

Tôi đi vào cổ塔, thấy một cái cửa hầm, bước qua cửa hầm, không ngừng lại. Tôi biết, trong trò chơi Tự Chơi, tôi phải tự mình đưa ra quyết định, tự mình chấp nhận hậu quả. Vì thế, tôi không ngại, không lo, chỉ cố gắng đưa ra quyết định tốt nhất.

Tôi đi xuống hầm, thấy một cái hộp mở rộng, mở ra hộp, không ngừng lại. Tôi biết, trong trò chơi Tự Chơi, tôi phải tự mình đưa ra quyết định, tự mình chấp nhận hậu quả. Vì thế, tôi không ngại, không lo, chỉ cố gắng đưa ra quyết định tốt nhất.

Tôi mở ra hộp, thấy một cái bảng ghi rõ tên của tôi. Bảng đó nói: “Nếu anh muốn biết bí mật của trò chơi này, hãy tự mình tìm hiểu.” Tôi biết là đã đến lúc kết thúc trò chơi Tự Chơi. Tôi tự vui mừng vì đã hoàn thành trò chơi mà không bao giờ ngừng lại hoặc bỏ phí.